Tầm Mộc – Chương 3 (Hoàn)


Mắt thấy kỳ hạn một tháng đã qua, Huyền Cửu vẫn không nhắc đến chuyện tiến cống, Tầm Mộc nghĩ y đã quên, cũng vui vẻ giả bộ hồ đồ theo.

“Cầu tiên học đạo, cần tiền bạc phàm tục làm chi.” Tầm Mộc ôm tiểu miêu, nói cho nó chuyện của Huyền Cửu.

Linh Tê miêu liếc nhìn đám rương sát tường, cúi đầu liếm móng vuốt.

“Này, Huyền Cửu lớn lên cao to như vậy, không biết hình dáng bản thể của hắn như thế nào?” Tầm Mộc đến gần mũi đối mũi với tiểu miêu, lại đột nhiên ho khan.

“Meo?” Tiểu miêu nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.

“Bệnh cũ, không sao.” Tầm Mộc ho một trận liền dừng lại, thấy Linh Tê miêu vẫn một bộ lo lắng, liền giải thích với nó.

Bệnh cũ này chính là từ nhỏ bị sâu Quỷ đầu làm hại, tuy có Linh Tê miêu giúp hắn, nhưng dây mây dài trăm trượng, tiểu miêu dù có nhanh chăng nữa, cũng không thể lập tức thiêu sạch đám sâu, không tránh khỏi bị một chút thương tổn. Sâu Quỷ đầu cắn xé có thể bị thương đến gốc, ngay cả khi Tầm Mộc hóa hình, vết thương cũ này cũng khó có thể chữa trị.

“Meo!” Linh Tê miêu nghe xong, rất tức giận, dùng sức cào giường mây.

“Thật sự không thể trị hết sao?” Oa oa Linh chi ở bên cạnh nghe được mắt đong đầy lệ, ngẩng đầu nhìn hắn, nãi thanh nãi khí (bi bô) hỏi.

“Cũng không hẳn.” Tầm Mộc xoa xoa đầu Linh chi oa oa, lại vuốt lông tiểu miêu đang tức giận. Hắn cần một loại nước Thiên tuyền để dưỡng thân, Thiên tuyền chính là suối thần có nước đen như huyền thiết, nước này uống vào, có thể giúp dây mây của hắn trở nên cứng cỏi, không chỉ chậm rãi chữa khỏi bệnh, còn giúp hắn thoát ly núi đá. Chỉ là, bọn họ trên chóp núi này toàn cây cỏ tinh quái, không thể đi xa, tự nhiên không người nào có thể giúp hắn lấy được nước Thiên tuyền, huống chi Tầm Mộc cũng không biết Thiên tuyền ở nơi nào.

Cỏ cây trong động cùng lắc đầu thở dài, tiểu miêu màu đen trong ngực Tầm Mộc, hai tai run run.

Huyền Cửu ngồi trên cây ngô đồng cao nhất Thương Ngô sơn, vẫy Sơn Ưng đến hỏi: “Ngươi có từng nghe qua Thiên tuyền?”

Sơn Ưng bay cao nhìn xa, biết nhiều tin tức: “Thiên tuyền ở trên núi tuyết ngoài vạn dăm, đằng vân giá vụ (cưỡi mây lướt gió) cũng phải ba tháng mới có thể trở về.”

Ba tháng……

Huyền Cửu nhắm mắt, bấm tay tính toán. Đầu xuân chính là kỳ nở hoa trăm năm một lần của Tầm Mộc đằng, bây giờ đang là giữa đông, ba tháng tính toán vừa vặn kịp kỳ nở hoa của hắn.

“Ta muốn ra ngoài một chuyến.” Huyền Cửu tìm Tầm Mộc nói lời tạm biệt.

“Đại vương đi ra ngoài, không cần thông báo cùng ta.” Tầm Mộc ngạc nhiên nhìn y, người này muốn đi nơi nào hà tất nói với hắn, lẽ nào hắn còn có thể quản được Sơn Đại vương này không cho y ra ngoài hay sao?

Huyền Cửu hơi nhíu mày, mới ý thức được mình nói lời không nên nói, trừng ngốc đằng một cái, phất tay áo bỏ đi.

“Người này…” Tầm Mộc buồn cười lắc đầu, nói trở mặt liền trở mặt, không ổn trọng chút nào.

Băng tuyết tan rã, vạn vật thức tỉnh.

Thương Ngô sơn vượt qua ngày đông giá rét, lần thứ hai bừng bừng sinh cơ. Dù cỏ cây hay chim muôn, đều thích những tháng ngày ấm áp.

Tầm Mộc ngồi trước cửa động, cùng lão nhân sâm câu được câu chăng hạ cờ, ánh mặt trời có chút chói mắt, chiếu lên quân cờ ngọc thạch sáng lấp lánh.

“Huyền Cửu có hơn tháng không đến rồi.” Lão nhân nhìn dáng vẻ phờ phạc của hắn, đoán chừng ghét bỏ kỳ nghệ lão không tốt.

“Đi xa nhà rồi.” Tầm Mộc ngáp một cái, mấy ngày nay đều mệt mỏi, Linh Tê miêu cũng không tới tắm nắng cùng hắn, chính hắn ở trong hang động râm mát lại không muốn ngủ.

Lão nhân sâm ngẩng đầu nhìn dây mây trên giá gỗ, vài nụ hoa lấp ló giấu trong cành lá, không khỏi hơi nhíu mày, “Mấy ngày nay tốt nhất để Linh Tê miêu không rời ngươi.”

Tầm Mộc ngồi thẳng người, nhìn rặng núi phía xa, những năm trước vào lúc này, hoa đào đỉnh núi đối diện còn chưa nở, nhưng giờ, tựa như một mảnh khói hồng giăng giăng, sáng cả một vùng.

Năm nay, là một mùa xuân ấm áp ngàn năm không gặp.

Linh Tê miêu đã lâu chưa xuất hiện, chúng cỏ cây tìm khắp không thấy, tất cả đều sốt ruột.

“Làm sao bây giờ?” Oa oa Linh chi nhìn những nụ hoa nhòn nhọn màu trắng trên giá gỗ mà gấp đến độ rơi nước mắt, nếu Linh Tê miêu không thể tới đúng lúc, ngay cả Tầm Mộc ngàn năm tu hành cũng chắc chắn phải chết.

“Chớ sợ.” Xoa xoa đầu nhỏ trơn bóng của Linh chi, Tầm Mộc ngược lại không lo lắng. Hắn đã hóa hình, tinh hoa nhật nguyệt đều giấu vào trong, dù cho nở hoa, cũng sẽ không tỏa hương trăm dặm, nếu may mắn, không chừng sâu Quỷ đầu không quay lại tìm hắn. Dù cho đến rồi, có thể sử dụng pháp lực hắn cũng không phải quá sợ hãi.

Ở cùng Linh Tê miêu lâu như vậy, hắn vẫn không thể biết đi nơi nào tìm nó, chỉ biết ngóng trông nó như những năm vừa rồi, đừng bỏ lỡ mất kỳ nở hoa.

Xuân về hoa nở, sâu độc đúng hạn mà tới, Linh Tê miêu không xuất hiện.

“A…..” Hôm đó, Tầm Mộc bất ngờ ngã xuống trong sơn động. Quỷ đầu chui vào trong cơ thể, lưu luyến hút lấy tinh hoa thần mộc, từng chút từng chút dao động, cho đến khi chui vào tâm, cắn xé góc rễ Tầm Mộc, triệt để hủy hoại hắn.

Đau nhức như bị xé rách lan khắp toàn thân, Tầm Mộc nằm trên mặt đất, đau đến không nói ra lời, chỉ cách một lúc than một tiếng nhè nhẹ.

Cây cỏ trên vách trăm trượng hoảng hốt, dồn dập chạy đi tìm Linh Tê miêu. Toàn thân đen tuyền, mũi chân đạp tuyết, cả trăm dăm Thương Ngô sơn, biết tìm một con mèo nhỏ nhỏ ở nơi nào?

Cỏ Phong cổn chạy nhanh nhất, vô tình chạy sang đỉnh núi khác.

“Đứng lại, làm gì?” Một cái đại đao đột nhiên chắn ngang trước mặt, chồn tía mặt mày hung dữ nhe răng với nàng. Cỏ Phong cổn đầu đầy mồ hôi sửng sốt một chút, “Đây là nơi nào?” Đỉnh núi trước mắt cao lớn vô cùng, quái thạch lởm chởm, tùng biếc bách xanh, từ rất xa đã có thể nhìn thấy cửa đá khổng lồ trên vách núi, cùng bốn chữ lớn “Động Thiên Phúc Địa*” khắc trên đó.

*động tiên

“Ha, không biết là nơi nào còn dám chạy loạn!” Chồn tía khinh thường liếc nàng, “Đây là tẩm cung Đại vương! Thức thời thì mau mau….. Ai ai!” Lời còn chưa dứt, cô gái nhỏ đã không để ý gì vọt vào.

“Đứng lại!” Chồn tía đuổi theo sau, đụng phải Hoàng thử lang đang xách gà.

“Không, không có mắt à!” Hoàng Nhị bị đụng vào lảo đảo, suýt chút nữa quăng luôn cả gà vừa nướng kỹ.

“Có người xông vào!” Chồn tía một bên chạy một bên hô to.

“Bắt lấy nàng!” Cỏ Phong cổn chạy trốn rất nhanh, đám yêu binh phía sau theo sát không nghỉ.

Trong động phủ.

“Tiểu nhân hỏi hiệu thuốc trăm dặm quanh đây, đều không có Hỏa nhân sâm.” Hoàng Đại mặt đầy sầu khổ đi vào đáp lời, loại Hỏa nhân sâm này chính là thiên tài địa bảo hiếm có, chúng tinh quái cướp giật còn không kịp, làm gì đến phiên tiệm thuốc trên thế gian bày hàng?

Huyền Cửu vốn đã đi Tuyết Sơn, giờ này lại đang ngồi trên bảo tọa, nhíu mày. Vốn là đã xuất phát, nửa đường Sơn Ưng dò dường quay lại báo cho y biết, trên Tuyết Sơn vạn năm rét căm căm, dù y pháp lực cao cường cũng khó có thể chống đỡ, cần phải nhai một vị Hỏa nhân sâm mới có thể tới gần Thiên tuyền. Y bất đắc dĩ vòng trở về, sai người đi tìm Hỏa nhân sâm, kỳ thực trên Thương Khung sơn cũng có, chỉ là sinh trưởng trên vách trăm trượng, mà cỏ cây vách trăm trượng cự tuyệt tiến cống.

Đang nói, bên ngoài đột nhiên hỗn loạn một trận, Huyền Cửu đứng dậy, đi ra ngoài xem. Bỗng thấy một nữ tử áo xanh váy vàng lấm lem bụi đất, đột nhiên nhào tới chân y, “Đại vương, Tầm Mộc chúng ta không xong rồi, cầu xin ngài giúp đỡ tìm Linh Tê miêu!”

“Ngươi nói cái gì?” Huyền Cửu nhấc cỏ Phong cổn lên, “Cái gì không xong?”

“Kỳ nở hoa tới sớm, Tầm Mộc, Tầm Mộc…..”

Nói chưa hết câu, Huyền Cửu đã hóa thành một vệt sáng, một đường bay về phía vách trăm trượng.

Cửa động mở toang, oa oa Linh chi ngồi trước cửa gào khóc, dây leo trên giá gỗ khô héo, lá vàng rụng đầy đất.

“A….” Tầm Mộc đã đau đến thần trí không rõ, hai tay gắt gao cào xuống đất, máu chảy tự khi nào cũng không hay.

“Tầm Mộc!” Huyền Cửu đem người trên mặt đất ôm lên.

Tuấn nhan đã hoàn toàn rút đi huyết sắc, giọt mồ hôi to như hạt đậu từng giọt từng giọt lăn xuống.

Không nghĩ ngợi nhiều, Huyền Cửu một tay bóp cằm hắn, cúi người đem đôi môi dán lại, ánh sáng lấp lánh từ giữa hai đôi môi đi vào thân thể Tầm Mộc, không lâu sau, điểm sáng màu đen trên ngực di động, nhanh chóng bị hút ra.

Huyền Cửu cấp tốc nắm lấy đạo hắc quang này, đem vây trong lòng bàn tay.

“A ——” Điểm sáng màu đen rít gào, nhìn kỹ, trên cánh sâu mọc lên một mặt người vặn vẹo, cực kỳ khủng bố.

Nắm tay hiện lên kim quang, lửa cấp tốc dấy lên trong lòng bàn tay, sâu Quỷ đầu rít càng thảm thiết, không bao lâu liền thành tro tàn.

Cúi đầu nhìn, Tầm Mộc đang mở to đôi mắt ôn nhuận, kinh ngạc nhìn y. Huyền Cửu cứng người, chợt hừ lạnh một tiếng, “Phải, không sai, bản Đại vương chính là con mèo kia, cho dù thân hình không lớn, cũng là thần thú uy vũ!”

Tầm Mộc nhẹ cười, đột nhiên khép lại hai mắt.

Linh Tê miêu tên đầy đủ, Cửu Huyền Linh Tê. Cửu Huyền, Huyền Cửu, đúng là một cái tên hay.

Thiên tuyền pha trà, ngọt ngào thơm ngát, thấm ruột thấm gan.

Tầm Mộc bưng ly ngọc, từng chút từng chút nhấp từng ngụm Thiên tuyền.

“Thiên tuyền quá hàn, mỗi ngày chỉ có thể uống một chén.” Huyền Cửu thu hồi hồ lô về bên hông, không chịu cho hắn uống nhiều.

Huynh đệ Hoàng thử lang ngồi xổm sau tảng đá cách đó không xa, nhìn hai người đang thong thả hạ cờ.

“Ngươi bảo uống nước này có thể chữa bệnh?” Hoàng Đại khó hiểu.

Oa oa Linh chi cùng ngồi xổm với bọn hắn, tò mò nhìn lông trên tay Hoàng Nhị.

“Phải, đúng thế!” Hoàng Nhị đưa tay chọc cánh tay oa oa Linh Chi, sao không uống Linh Chi, Nhân sâm?

Hoàng Đại ngoẹo cổ chốc lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Hắn là mộc đằng, uống canh sâm chắc là cũng giống chúng ta uống canh gà, không có tác dụng gì.”

“A,” Hoàng Nhị gật gật, đặt oa oa Linh Chi lên đỉnh đầu.

Hoàng Đại chợt nghĩ đến một chuyện, “Ngươi bảo, Đằng Yêu này rõ ràng đánh không lại Đại Vương, tại sao còn không tiến cống?”

Nói đến cái này thì Hoàng Nhị càng không hiểu, đội oa oa Linh Chi từ sau tảng đá ló đầu ra nhìn nhìn, “Ta biết rồi!”

“Hả?” Hoàng Đại ngẩng đầu, đệ đệ sao tự dưng lại không cà lăm nữa.

“Bởi vì Đại Vương muốn thú hắn làm phu nhân!” Hoàng Nhị vô cùng phấn khởi nói.

Hoàng Đại liếc nhìn nhìn đệ đệ, cảm thấy hắn vẫn nên cà lăm thì hơn.

Tầm Mộc đá đá Huyền Cửu, hất cằm chỉ tảng đá lớn bên kia, “Hai tên nói hươu nói vượn, ngươi cũng không quản à.” Lỗ tai lớn như vậy, không tin y không nghe thấy.

Huyền Cửu đang cầm một quân cờ ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, cười không nói.

_HOÀN_

2 bình luận về “Tầm Mộc – Chương 3 (Hoàn)

Bình luận về bài viết này